Có những ngày, cứ thế này, tôi lang thang trên đường về,
chần chừ không ghé thăm một người thương.
Có những lần trái tim này vang lên câu thầm thì
Về tình yêu ngay trước mắt
mà sao tôi không dám chắc, hmm.
Và tôi ước tôi đã hôn anh khi vòng tay vừa khẽ ghé thăm,
và tôi ước tôi đã ôm anh trong tình yêu này.
Để ngày mai chẳng vấn vương chi,
vì dù sao tình cũng đi.
Và chỉ có thể là anh,
chỉ có thể là anh,
và chỉ có thể là anh ngay bây giờ.
Nếu tôi nhẹ nhàng tiến đến lại gần liệu anh có đi xa dần?
Nếu đôi bàn tay kia chưa ai kịp sưởi ấm…
Và rồi thôi xin cho tôi không bước tới
vì người ta khi say lại hay vui chơi,
và nhiều khi tôi hay giữ mãi trong lòng bao vết thương ngày xưa.
Và tôi ước tôi đã hôn anh khi vòng tay vừa khẽ ghé thăm,
và tôi ước tôi đã ôm anh trong tình yêu này.
Để ngày mai chẳng vấn vương chi,
vì dù sao tình cũng đi.
Và chỉ có thể là anh,
chỉ có thể là anh,
và chỉ có thể là anh ngay bây giờ.