Sau bao nhiêu đổ vỡ anh vẫn chong đèn canh thâu
Rọi thấu kỉ niệm đáng ra đã phải quên từ nhiều năm qua.
Chẳng thể nào ngừng lại cô đơn từ ngày tháng cũ
Rằng cứ luyến tiếc quá khứ ấy đã vỡ nát
Sao anh bằng lòng yêu ai?
Người đời thường bảo tình mau phai
Có đúng không khi ta chia hai?
Ai bao dung lỗi lầm cho ai?
Chắc tự anh vẩn vơ rồi…
Một đời này đau thương…
Một đời người nhẫn tâm…
Mượn cơn mưa tạm thời che đi dòng nước mắt rơi…
Chẳng ai mong mưa vội vàng ngang qua
Lặng thầm dần dần bôi xóa dấu yêu, em à!
Là dòng đời buông trôi nên anh vẫn luôn mơ em của ngày hôm qua.
Sao đêm nay chơ vơ chỉ mình anh thôi?
Lập lờ từng ngọn đèn nhạt nhòa sương rơi
Mình anh đơn côi em ơi!
Em hãy bước trên đường tình yêu…
Người ta cho em rất nhiều.
Và đừng chờ tin anh
Vì người bên em tốt hơn anh, có lẽ vậy.
Mai đây, chuyện chúng ta, xóa ra khỏi kí ức…