Đời người sao gian dối,
bao tiếng yêu trên môi,
mà em đã quên rồi,
phận nghèo đâu dám mơ,
anh ngồi ôm sầu nhớ,
người xưa đã sang ngang.
Lời thề xưa em hứa,
ta mãi luôn bên nhau,
giờ em bước qua cầu,
người đành tâm thế sao,
không nói chi một câu,
sao em quá phũ phàng.
Bao năm ta sống bên nhau,
giờ đây em bước qua cầu,
mình anh nhận lấy thương đau,
trách phận tôi, sao quá bọt bèo,
để rồi em bỏ ra đi….
Em mê nhung gấm giầu sang,
em mê gác tía son vàng,
mộng mơ quyền quý cao sang,
để rồi đây, duyên ta lỡ làng,
giờ em là kẻ phũ phàng