Gió đùa mây vờn tóc bềnh bồng
Nắng lùa ô cửa phía thinh không
Có người mơ mộng chốn tang bồng
Có người không, lạ lùng ngồi khóc một dòng sông
Nỗi buồn dâng trào hóa mưa rào
Tháng ngày giam mình giữa tâm lao
Khúc nhạc yên bình bỗng ồn ào
Biết làm sao, chỉ đành ngồi ngước lên trời cao
Đời là giấc chiêm bao mà chúng ta phải một lần yêu đương vỡ đôi
Giọt nước mắt tinh khôi hoen úa thiên đường đơn côi
Màn sương che mờ đêm tối, dù trên lối có bóng ai chờ
Chờ ai cứ chờ đợi mãi mặc thời gian trôi hoài
Mưa vẫn rơi ngắn rơi dài một dòng sông.
Lá còn xanh mà phải xa cành
Cánh mỏng manh theo gió rơi nhanh
Mối tình chưa thành đã tan tành
Giấc tàn canh, thôi đành ngồi ngước lên trời cao
Không ai muốn đắm trong nỗi buồn
Càng không ai muốn xa người mình thương
Đâu ai đoán trước được, cuộc sống vốn rất vô thường
Giờ đôi ngã đôi đường, và bàn tay mãi buông.