Người anh đã lớn lên cùng tôi
Nước mắt chia đôi khi cả hai gặp sóng gió
Anh sát vai kề giữ mãi câu thề sống chết phải có nhau
Thời gian trôi mau anh và tôi xa cách lòng
Nhưng ở trong tâm ta luôn hướng về nhau
Rồi chiều mưa ấy tôi nhận được tin anh mất rồi
Đau nhói tâm cang nước mắt tôi sao tự rơi
Nước mắt tôi tự rơi
Người anh em hỡi nơi chốn xa
cầu mong anh luôn mĩm cười
Một mình nơi đây tôi nhớ anh thật nhiều
Từ nay anh sẽ chẳng khổ đau không muộn phiền
Một đời sương gió anh chẳng mang theo được gì
Mình trần chân đất anh trả xong một kiếp người
Ngàn trùng vạn lý ta vẫn mãi là anh em