Quảng Trị ơi quê mẹ của tôi ơi
Chẳng thể nào quên tiếng mẹ ru hời
Rằng không thơm cũng thể hương đàn
Không trong cũng thể
Nước nguồn Hãn mình chảy ra
Quảng Trị ơi quê mẹ của ta ơi
Ròng rã nhiều năm sống trong chia cắt
Trong lao tù, trong bom đạn
Vẫn kiên cường một dạ anh hùng
Hò là ơi hò, hò là ơi hò
Hò là ơi hò, hò là ơi hò
Từ Khe Sanh ta đi về Cửa Việt
Từ Ô Lâu ta ra đến Vĩ Hồ
Qua Quảng Trị đến Đông Hà
Đẹp biết mấy mảnh đất quê nhà
Truyền thống ấy góp sức ta cùng vun đắp
Cho nảy mầm vùng đất đỏ bazan
Vùng đất màu và vùng lúa vàng
Quảng Trị mình cất cánh vút bay
Vọng đâu đây tiếng gọi của Khe Sanh
Đường Chín Vĩnh Linh, Dốc Miếu lẫy lừng
Và không quên những ngày thành cổ
Thép gang cũng chảy
Với lửa hờn của lòng ta
Quảng Trị ơi, ôi chẳng thể nào quên
Ngọn sóng Hiền Lương thấm bao nước mắt
Mỗi luống cày mỗi khóm cây
Máu bốn phương nhuộm đỏ đất này
Hò là ơi hò, hò là ơi hò
Hò là ơi hò, hò là ơi hò
Cùng đất nước nối bước chân tự hào
Đường thênh thang đưa ta đến bạn Lào
Bằng nghị lực với tâm hồn
Nhà máy mới mọc trên chiến hào
Càng gắn bó với Quảng Bình Thừa Thiên Huế
Nhớ những ngày hạt muối vừng chia đôi
Càng nghĩa đậm và càng thắm tình
Quảng Trị mình chắp cánh vút bay