Ở quê xa, người đưa tin về, mẹ đã xa thế gian,
Mà lòng con vỡ tan ngỡ ngàng, trên tay quà mẹ vừa gởi sang
Ngồi chờ đến chuyến xe cuối cùng, cũng lăn bánh đưa tôi về
Bao kỉ niệm thân yêu của mẹ quắt quay, nặng nề lần về nhói đau
Từng giây trôi qua ôi thật lâu, là sầu vơi đầy nổi niềm
Đời mẹ tôi đớn đau chất cao nhọc nhằn, không lời trách than.
Chờ đến khi con đã lớn khôn, nuôi con hiểu thấu lòng mẹ
Bao gian nan mẹ gánh thế gian, mẹ lẩn giấu đi bao trái ngang.
Bao lo toan, khi hoang mang đến đời tôi
Yêu thương con, mẹ gánh gian nan không quảng đời mình
Xa xôi lưng còng gầy sờn vai tóc bạc
Mẹ luôn bên con, mẹ lo cho con, ngọt ngào chẳng trách than.
Nhưng con đâu hay, khi bao mê say cuốn đời con
Như mây bay, rồi khi gió lay mẹ rụng mất đâu tìm
Khi con quay trở về, cũng là lần cuối cùng
Mãi mãi mẹ xa con, mẹ đi!
Khi đôi mi, trông đôi khi thấm đời tôi,
Nuôi con thơ, như cơn mơ, lo cho con lớn nên người
Câu đời khắc ghi, ơn mẹ dưỡng sanh,
Đếm hết thiên hà, không ai tốt cho bằng mẹ.
Mắt mẹ vẫn buồn, lệ đẫm khi chiều buông.
Quên mẹ đời con sao lớn khôn nên… người!
Mẹ ơi, ở chốn quê xa vừa hay tin mẹ đã khuất bóng,
Nước mắt con rơi trách trời gieo dâu bể cho mẫu tử tình thâm vĩnh cách đôi đường.
Con gọi mẹ ơi mà lời cứ nghẹn lời
Bất chợt ngoài kia trời giăng giông bão nước mắt con tuông trào, tim quặn thắt niềm đau.
Bao tháng ngày rời xa nơi cắt rốn chôn nhau, nhưng tình thâm vẫn tha thiết dạt dào.
Vậy mà mai này con với mẹ xa nhau. Biết đến bao giờ vơi niềm đau hỡi mẹ?
Mẹ ly trần về miền vô tận, quặn thắt tim hồng cố ngăn dòng lệ mặn
Con trách thầm số phận, sao nỡ gieo cay đắng đoạn trường,
Mẹ ly trần ở chốn cố hương, con tha phương xứ lạ.
Đường về quê sao quá xa vời.
Bao tháng năm dài phiêu bạt tha hương để mẹ mang nặng nhớ thương u buồn chờ đợi,
Nay mẹ ra đi, đi về phương trời xa xăm diệu vợi, để con mồ côi lạc lõng bên đời.
Từ nơi xa con hối hả quay về,
Mưa chiều rơi rơi mắt nhòa ngấn lệ, lòng tê tái nghẹn ngào, con khẽ gọi “Mẹ ơi”!
Tình mẹ muôn đời như mặt nước biển khơi, luôn mãi đầy vơi dù đất trời thay mùa đổi tiết.
Nhưng mai đây mẹ với con âm dương cách biệt, nỗi khổ niềm đau thống thiết muôn đời.
Mưa tí tách rơi rơi con về đây làng quê hiu hắt
Nghe đau thắt con tim trong màn đêm xao xác tiếng chim
Giờ biết tìm nơi đâu từng canh thâu khi gió thu giăng sầu
Bên ngọn đèn dầu mẹ ru cho đàn con thơ ngủ say giấc nồng.
Lời ru thiết tha theo con đến mọi miền đất lạ, nay mẹ qua đời là con mất tất cả, mẹ ơi!
Khói hương phảng phất chơi vơi con về quê cũ, mẹ ơi, mẹ nơi nào?
Trước di ảnh mẹ nước mắt con cứ tuông trào, niềm đau khổ biết khi nào nguôi vơi
Mẹ đi về nẻo xa vời, công ơn của mẹ, con trọn đời khắc ghi.