Trăng treo trên mái hiên nhà
Cớ sao trăng khuyết mờ
Phải chăng trăng cũng đau lòng như là ta
Thương cho duyên kiếp bẽ bàng
Ta như loài hoa bỉ ngạn
Độc hành đơn côi, kiếp duyên lỡ làng
Sao ta hoài ôm sầu bi
Cho hai hàng mi nhàu đi
Khi duyên tình kia biệt ly người nặng lòng vẫn mang
Thương cho phận duyên hồng nhan (lỡ làng)
Ai đã vội mau vỡ tan (hoang tàn)
Gieo bao ngổn ngang
Đắng cay ngỡ ngàng
Người mang lấy đi bao êm đềm, phần ta trái ngang sầu bi
Chốn cô phòng đôi hàng mi ứa lệ biệt ly
Ngỡ nhân duyên bạc đầu cho đến mai về sau
Nhưng có ai ngờ đoạn duyên trái ngang chia lìa
Ngàn nỗi nhớ thương trong sương mờ, đầy ai oán nghe lòng đau
Mất đi người ta dường như chết lặng
Dưới trăng mờ giờ còn chỉ mỗi riêng mình ta
Nghiêng bóng bên rèm ta làm bạn với trăng
Này trăng ơi, ta say mất rồi
Đêm nay chắc lại một mình ngồi đây cùng với ánh trăng
Mà trăng ơi sao trăng chẳng tỏ
Cho ta nỗi lòng một kẻ đau thương sao quá bẽ bàng
Ngàn nỗi nhớ thương trong sương mờ, đầy ai oán nghe sầu bi
Chốn cô phòng đôi hàng mi ứa lệ biệt ly
Dưới trăng mờ giờ còn chỉ mỗi riêng mình ta
Nghiêng bóng bên rèm ta làm bạn với trăng